Trong mỗi con người ai cũng có 1 cái máy “super soi” - soi sỏi sòi soi tất tần tật thói hư tật xấu và các điểm sai của người khác nhưng không mấy ai nhìn được cái sai của chính bản thân mình.
Cho đến khi có sự cố xảy ra, mỗi người đều tìm cho mình hàng vạn lý do, hàng vạn điều tự biện hộ cho bản thân và hàng vạn thứ đỗ lỗi cho người khác.
Như chuyện xảy ra trong 1 cty nọ: phòng ban A đùng đùng nổi giận do hiểu rằng phòng ban B đang đi ngược lại tiêu chí của phòng mình và làm hỏng cái sản phẩm mà họ đã dày công xây dựng nó. Rồi đùng đùng kéo nhau xuống phòng Sếp để “hơn thua” . Cuối cùng thì những chuyện mà cả 2 tranh cãi, cả 2 ra sức bảo vệ luận lý của mình chỉ xoay quanh 2 chữ “tiêu chí”. A trách B là “các bạn đã không như thế này, đã không như thế nọ, đã không như thế kia, các bạn đã không làm tốt như chúng tôi, các bạn không hiểu chúng tôi các bạn … blah blah blah.....” Nguyên nhân chính là họ chưa hiểu nhau, mà sâu xa hơn nữa trong chuyện này là không ai làm cho họ hiểu nhau. Bươi móc sâu hơn nữa là họ không tự làm cho họ hiểu được nhau. Dù gặp nhau hàng hàng, không khó gì để nói với nhau vài câu về công việc, để chia sẻ những khó khăn cho nhau nhưng... điều đó chả ai làm. Họ thấy không cần thiết chăng? - Hỏi thừa nếu họ thấy cần thiết thì chắc đã làm rồi!
Nói đi cũng phải nói lại! Phòng ban A trách phòng ban B, giận dữ và cáu gắt với người ta mà quên đi rằng chính bản thân mình là người có nhiều lỗi nhất!
Sản phẩm đó ngay từ đầu do họ sinh ra, họ phát triển, họ chỉn chu nó vậy thì tại sao ngay thời điểm đó không cố gắng dành thêm chút thời gian cho nó? Lo cái lớn mà bỏ cái nhỏ, cái lớn chưa chắc đã hoàn thành mà cái nhỏ đã không quan tâm. Cuối cùng phải để cho người khác lo hộ phần việc của mình thì trách gì người ta đã không làm được như mình mong muốn. ngay cả bản thân mình dù đã gồng sức lên để làm mà còn chật vật, trầy trụa huống hồ là người ta. Đương nhiên không thể đòi hỏi 1 kết quả hoàn hảo ở bất kỳ ai cho phần việc của mình. Chưa kể có những thay đổi trong quá trình người ta đảm trách mà mình còn không hay biết. Thì làm sao và lấy gì để trách cứ nhau???
Thế mới nói: “tiên trách kỷ, hậu trách nhân”, muốn trách người khác hãy xem lại mình trước đã. Nên suy xét, cạn nghĩ trước sau, đánh giá lại bản thân mình, nhìn nhận cái sai của mình, tìm hiểu rõ nguyên nhân trước khi đi trách cứ người khác. Điều đó vô tình mình tự chuốt khổ cho bản thân mình! Nhưng mấy ai thấy - hiểu và “ngộ” được cái sai của mình, trừ khi họ đụng chuyện và tĩnh tâm suy nghĩ lại chuyện đã qua!
Bởi vậy, tốt nhất nên thuộc nằm lòng câu: “Tiên trách kỷ, hậu trách nhân”. Coi mình đã tốt chưa rồi hãy quay sang quánh giá người khác! để khỏi phải tự “ôm khổ” vào thân!
Bài viết của XTina
Cho đến khi có sự cố xảy ra, mỗi người đều tìm cho mình hàng vạn lý do, hàng vạn điều tự biện hộ cho bản thân và hàng vạn thứ đỗ lỗi cho người khác.
Như chuyện xảy ra trong 1 cty nọ: phòng ban A đùng đùng nổi giận do hiểu rằng phòng ban B đang đi ngược lại tiêu chí của phòng mình và làm hỏng cái sản phẩm mà họ đã dày công xây dựng nó. Rồi đùng đùng kéo nhau xuống phòng Sếp để “hơn thua” . Cuối cùng thì những chuyện mà cả 2 tranh cãi, cả 2 ra sức bảo vệ luận lý của mình chỉ xoay quanh 2 chữ “tiêu chí”. A trách B là “các bạn đã không như thế này, đã không như thế nọ, đã không như thế kia, các bạn đã không làm tốt như chúng tôi, các bạn không hiểu chúng tôi các bạn … blah blah blah.....” Nguyên nhân chính là họ chưa hiểu nhau, mà sâu xa hơn nữa trong chuyện này là không ai làm cho họ hiểu nhau. Bươi móc sâu hơn nữa là họ không tự làm cho họ hiểu được nhau. Dù gặp nhau hàng hàng, không khó gì để nói với nhau vài câu về công việc, để chia sẻ những khó khăn cho nhau nhưng... điều đó chả ai làm. Họ thấy không cần thiết chăng? - Hỏi thừa nếu họ thấy cần thiết thì chắc đã làm rồi!
Nói đi cũng phải nói lại! Phòng ban A trách phòng ban B, giận dữ và cáu gắt với người ta mà quên đi rằng chính bản thân mình là người có nhiều lỗi nhất!
Sản phẩm đó ngay từ đầu do họ sinh ra, họ phát triển, họ chỉn chu nó vậy thì tại sao ngay thời điểm đó không cố gắng dành thêm chút thời gian cho nó? Lo cái lớn mà bỏ cái nhỏ, cái lớn chưa chắc đã hoàn thành mà cái nhỏ đã không quan tâm. Cuối cùng phải để cho người khác lo hộ phần việc của mình thì trách gì người ta đã không làm được như mình mong muốn. ngay cả bản thân mình dù đã gồng sức lên để làm mà còn chật vật, trầy trụa huống hồ là người ta. Đương nhiên không thể đòi hỏi 1 kết quả hoàn hảo ở bất kỳ ai cho phần việc của mình. Chưa kể có những thay đổi trong quá trình người ta đảm trách mà mình còn không hay biết. Thì làm sao và lấy gì để trách cứ nhau???
Thế mới nói: “tiên trách kỷ, hậu trách nhân”, muốn trách người khác hãy xem lại mình trước đã. Nên suy xét, cạn nghĩ trước sau, đánh giá lại bản thân mình, nhìn nhận cái sai của mình, tìm hiểu rõ nguyên nhân trước khi đi trách cứ người khác. Điều đó vô tình mình tự chuốt khổ cho bản thân mình! Nhưng mấy ai thấy - hiểu và “ngộ” được cái sai của mình, trừ khi họ đụng chuyện và tĩnh tâm suy nghĩ lại chuyện đã qua!
Bởi vậy, tốt nhất nên thuộc nằm lòng câu: “Tiên trách kỷ, hậu trách nhân”. Coi mình đã tốt chưa rồi hãy quay sang quánh giá người khác! để khỏi phải tự “ôm khổ” vào thân!
Bài viết của XTina
Comment